Người phụ nữ chạc 55 tuổi cứ nhìn đi đâu, không dám nhìn mặt đứa con, vì sợ nó biết mình sắp khóc. Và rồi đi ra đi vào trong đêm khuya khoắt, chỉ vì không nỡ xa nó.
Dù đêm đã rất khuya, dù mai phải dậy sớm chuẩn bị hành trang cho con gái trước khi đi xa.
Lặng nhìn đứa con 26 tuổi mà vẫn như chim trời lang thang, mãi mãi không thuộc về mình.
Ngày mai, sẽ bay xa mình, xa tít tắp...

Gần 200 ki-lô-met, nào có dễ gặp
Gần chục năm qua, nó bám đất Hà thành
Tuần nào cũng ngóng trông
Tuần nào cũng được gặp...

Mới 26 tuổi thôi, chứ 30 tuổi cũng chẳng là gì. Vì đến cả 40, rồi cả 50 - nó vẫn chỉ là đứa trẻ. Vẫn bé bỏng ngày nào trong mắt mẹ thương yêu.


Người phụ nữ ấy lặng lẽ trở vào, buông màn
Buông vào đêm nỗi niềm màu gan ruột
Thấp thỏm con mối trách
Kêu tiếng rời hoang mang

Người đàn ông 60 tuổi rót trà tràn qua chén, lênh láng trên bàn
Rồi lau khô. Chén trà cũng chẳng uống.
Nhìn đứa con gái 26 tuổi đời đang tự ném đời mình vào sóng xô bồ, dữ tợn ngoài kia, nó sẽ ra sao?

Nghìn sợi tóc sẽ nhạt đen mỗi chiều
Trăm nỗi nhớ cùng nhổ neo mỗi sớm
Bài hát ru vào đêm màu hy vọng
Lời nguyện cầu theo mỗi bước bình an

Cô nàng chưa ngủ, cảm nhận rõ rệt ưu tư của 2 đấng sinh thành.
Cô không biết làm gì, chì còn cách níu gió thở dài, gạt đi nước mắt, đợi ban mai gọi ngày gieo gió mới.
Thơm tinh khôi...
Có nhiều thứ cô muốn nói mà nghẹn ngào ở cổ họng...
"Bố mẹ ơi, con cảm ơn và con xin lỗi".
Nguồn: Sưu tầm

Đăng nhận xét Blogger Disqus

 
Top