Tôi nhẹ nhàng đi qua cái tuổi 25 với bao bộn bề của cuộc sống thường nhật. Khi cánh cửa thời gian vẫn không ngừng khép lại, tôi vẫn lặng lẽ “vô hình” mải chạy theo chiều gió thổi, đâu nghĩ rằng một ngày gió cũng có thể… thành bão!

Đã bao lần tôi tự đặt câu hỏi cho chính ta. Đã bao lần tôi tự vẩn vơ rồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Và cũng đã bao lần tôi trót dại dột chỉ vì những thứ cảm giác hỗn độn, một mớ bòng bong trong sâu thẳm tâm hồn. Đã bao lần lạc lõng giữa phố đông người mà mắt chỉ dõi theo một hướng, ngậm ngùi cho những số phận, những cảnh đời éo le mà ta bất lực. Đã bao lần hò reo trong những cuộc chơi mà vẫn cảm thấy gượng đến lạ người, có phải chăng tôi đang cố che đi những xúc cảm rất riêng của một con người….

Cơn mưa nặng hạt làm lòng ai man mác
Tôi không hiểu tại sao tôi lại chọn cái cách này để “đứng’’, chọn con đường này để đi. Và… tôi không hiểu tại sao mình cứ luôn đeo bám cái quá khứ mà tôi cho là đầy gai góc của bản thân mà không chút hy vọng gì cho tương lai phía trước. Những lối mòn của quá khứ, những buồn vui lẫn lộn trong cảm xúc chật chội đến nghẹt thở. Rồi cả những cô đơn ùa về trong chiều hoang hoải gió, chạy dài, chạy miết trong tiềm thức, lòng mông lung bỗng cảm thấy nhớ một điều rất cũ, rất xa. 
Cứ thế, tôi vẫn loay hoay, quẩn quanh trong cái vòng tròn mà tôi đã cố tạo ra cho chính bản thân tôi. Đâu biết rằng vòng tròn cứ chạy mãi, chẳng bao giờ có điểm cuối. Những lớp cũ rêu phong vẫn phủ lên con đường tôi đi, dừng lại với những dự định dang dở. Để lại sau lưng nỗi chơi vơi khó tả, nghẹn ngào cho một “khóe mi buồn”. Và phải chăng, đất là của riêng trời, gió là của riêng mây, tôi là của riêng... ai đó  mà thôi!

Và rồi, chiều dần buông, thành phố vào đêm….
Mưa buồn man mác
Đêm nay Hà nội lại lác đác những cơn mưa mùa hè, những cơn mưa nhan nhản nhau nhưng lại đem về cho lòng người những nỗi buồn khác biệt… gợi cho người khác những nỗi buồn mà từ lâu họ chôn giấu hoặc có thể đó là nỗi buồn khởi điểm cho hiện tại..
Tôi lại một mình đi qua những con đường đầy gió, một mình lần này với những trạng thái cảm xúc mới hơn, nhưng lại da diết hơn…Ngày đó, tôi cùng anh vẫn thường hay đi chung đoạn đường này, những lần cười tít mắt, những lần mưa gió ùa về, tôi lại có người để ôm lấy từ phía sau… những cơn mưa nhạt nhòa như thể muốn xóa đi những nỗi buồn từ lâu đã vây kín, xát muối và lặng đau..



Nhẹ nhàng hơn, tôi chấp nhận nhìn về mảng quá khứ của mình, có một thời để nhớ và hơn hết tôi nghĩ dẫu sao đó cũng là may mắn cho riêng mình…đã từng cần ai đó và đã từng thỏa ước mong…nỗi nhớ này dành riêng cho qua khứ, góc khuất lặng lẽ không thể gọi tên...
Gió mênh mang trên từng khe ngõ hẹp, mưa dịu dàng đến như khúc nhạc tình đượm buồn bất tận.
Những cơn mưa thường làm tôi dịu lại. Mưa mát, lạnh, đẹp và buồn. Có người bảo mưa lãng mạn, có kẻ bảo ghét mưa, có người thổn thức…yêu mưa, có kẻ cho rằng mưa phiền phức đến lạ, có người bảo mưa yếu đuối, xa lạ, trầm lắng và buồn…. Mưa…..
Mưa nhẹ nhàng, lúc lại dữ dội, gió xào xạc, se se lạnh. Tôi chợt hỏi lòng mình, cái cảm giác ở ngoài trời mưa bây giờ nó như thế nào. Giật mình! Thương cảm cho những số phận, những mảnh đời còn khổ đau, bất hạnh.

Mưa có đôi chút lạnh lùng nhưng nhờ những lúc như thế ta mới cảm nhận được sự ấm áp, có chút thờ ơ nhưng có thế mới nhận ra sự quan tâm trong tận đáy lòng….Nếu lắng nghe tiếng mưa rơi, thật sự nó không phải là thứ âm thanh quái dị nào, cũng không hẳn nó ồn ào, mà thật ra rất “tĩnh” , giống như những bản nhạc không lời…

Bất chợt những cơn mưa rào
Mưa rơi
Mưa xuống
Mát
Nhưng cứ thế….
Buồn man mác…
Rất thích…
Nhưng  rồi chẳng còn muốn một mình trong mưa….
Mưa…thôi rơi nhé, tạm lắng giọt đi để lòng trôi đi những cảm xúc rất hụt hẫng và vô duyên đến lạ này.
Ðêm nay, mưa lại rơi. Em nằm nghe những hạt mưa qua khẽ tay, trong cái lạnh của đất trời chuyển mùa. Mưa tháng 5 sao mà buồn đến thế? Mưa tháng 5 trên sân ga vắng, em tiễn anh đi, trong lòng hoang mang và lo sợ vì thách thức cuộc đời để mỗi đứa mỗi nơi.
Lại nhớ lời anh: “Anh giống như cơn mưa tháng 5, tinh khôi và bất chợt nhưng đi đâu thì anh cũng sẽ trở về”. Mưa đã về rồi, nhưng còn anh, bao giờ anh tới?
Tháng 5 bất chợt những cơn mưa rào, tiếng sấm vang trời và những cuồng mây lạ. Sớm đến sớm đi, chẳng còn đâu cái dầm dề của mưa xuân, cảm giác tâm hồn cũng như chuyển mùa vậy.

Tháng 5 - tháng mưa, những cơn mưa bất chợt, rả rích, tắc đường, len lỏi,… Mưa tí tách trên kính mũ, mưa lộp độp vào cánh áo, cảm giác hai cánh tay lành lạnh dù chẳng bị ướt. Tôi lại mơ hồ nghe thấy, trong tim mình, những ký ức mông lung vọng về từ rất xa, mờ nhạt… Gia đình, tuổi thơ, kỷ niệm với một ai đó, vu vơ, hỗn độn. Tất cả như sống lại, nguyên vẹn nhưng mờ ảo, quen thuộc mà xốn xang kỳ lạ. Mưa là khúc nhạc buồn, miên man trong ký ức, gợi nhớ, gợi sầu thương, làm nên những khoảng lặng trống trải đến vô tận.  Mưa đưa những nghĩ suy của tôi bay cao, nhẹ nhàng, bồng bềnh như mây, rồi lặng lẽ thả xuống, buông ra hòa lẫn vào hoa lá, cỏ cây, nhạt nhòa. Mưa lắng nghe chút gì đó của chính bản thân tôi mà tôi cũng chẳng rõ.

Tôi vẫn là tôi giữa dòng đời ngược xuôi

Mưa chưa dứt, nhưng sấm, gió…
Trống rỗng
Vô hình
Buồn thẳm
Chơi vơi…

Mưa và 25 tuổi. 25- cái số không tròn trĩnh như tuổi 20, mà là độ tuổi “nửa” vời giữa 20 và 30. Và với tôi, đó cũng chỉ là một con số, cái số đánh dấu cho tôi bước qua tuổi 25. Không tô vẽ, cũng chẳng có gì mà tô vẽ, tôi vẫn là tôi trong biển đời mênh mông, tôi vẫn là tôi giữa dòng đời ngược xuôi.


Sưu tầm: Phạm Duy Khánh

Đăng nhận xét Blogger Disqus

 
Top