Mới cuối tháng 4, đầu tháng 5 mà lá vàng rơi xào xạc khắp phố phường. Phải chăng mùa Thu sắp đến nơi này, lá vàng rơi rụng ngập cả lối đi, những tàng cây màu tuyệt đẹp: Lá vàng và chồi xanh tạo nên một tác phẩm tranh hội họa tuyệt đẹp. 


Cây mùa lá rụng vốn đã mỏng manh, yếu đuối đến như thế, đừng chạm vào để lá rơi thêm nhiều mà đau những tâm hồn. Tâm hồn mỗi người cũng mong manh như lá mùa thu vậy, nếu có thể tránh cho nhau những lay động không cần thiết thì tốt biết bao nhiêu.
Lá rơi rụng đầy
Em ơi đừng gom lá
Cứ để gió vàng bay
Chiều đi, ta ở lại
Với lá rụng vơi đầy.
Đi cùng mùa thu ấy
Từng giọt đắng thời gian
Theo nỗi nhớ qua đây.
Tìm gì trong lá rơi
Giật mình rồi thảng thốt
Vút cánh bay lên trời.
Đâu chỉ lá vàng rơi
Từng chồi non chợt nhú
Mang mầm sống sinh tươi.
Lặng giữa hoàng hôn bay
Gió chiều se se lạnh
Lá, lá rơi, rụng đầy.
Từng chiếc lá nhỏ, to
Con chim nhỏ ngơ ngác
Đi giữa mùa lá rụng
Vòng xoáy kiếm tiền nhộn nhịp, ồn ào của ngày thường đã làm mọi người trở nên thực tế và vô tâm hơn trước. Với cô cũng vậy, từ ngày bắt đầu bước vào con đường kiếm sống bằng tự sức mình, có biết bao suy nghĩ rất đỗi bình thường cứ chập chờn trong cô, nhưng chưa bao giờ những suy nghĩ ấy được kết thúc hoàn chỉnh. Bởi lẽ, thời gian không cho phép cô nghĩ nhiều đến những chuyện đó. 
Mỗi chiều, ngắm những đợt gió thổi ào qua những con phố nơi này nhắc cô nhớ điều gì đó. Đã gần sang mùa thu rồi đấy. Không khí trong lành, thoáng đãng. Chỉ qua một đêm thời gian chầm chậm đi ngang, sớm mai bước ra cô đã thấy lá vàng rụng đầy khoảng sân và mảnh vườn nhỏ của một vài ngôi nhà trên quãng đường rong ruổi nơi đây… Nhìn từ trên cao xuống như một thảm lá vàng nâu, có lẽ đã vài ngày mà những cô chú lao công  không quét lá….
Thật lạ, ngày còn ở nhà không rõ tự bao giờ cô không có thói quen quét lá buổi sáng nhỉ? Hình như lâu rồi, một thói quen từ mẹ, ừ…hình như thế. Bởi vào buổi sáng, cái ẩm ướt của đêm còn vương đầy trên sân, những giọt sương còn đọng đầy trên lá, mang theo cái ẩm ướt khiến những chiếc lá bết lại cùng với đất trông..không đẹp chút nào. Nhưng trưa đến, những tia nắng đi ngang hong khô khoảng sân, lá cũng cũng được vô tình hong ráo, lá cong lại cuộn mình và xào xạc qua từng khoảng sân, hồn nhiên chạy nhảy từ góc sân nhỏ ào vào khu vườn be bé xinh xinh. 
Chiều đến, chạy ào vào nhà lấy chổi tre, để đôi dép sang một bên, cô bắt đầu vũ khúc… giỡn đùa cùng lá. Bàn chân trần chạm nhẹ lên lớp lá khô úa màu, nghe trong không gian tiếng vỡ giòn tan vui tai của những chiếc lá dưới chân. Cái âm thanh quen thuộc mỗi ngày. Lá trở mình thật khẽ, gió vụt qua..lá vụt bay lên, có chiếc chạy trốn vào góc sân như cố tình tránh né những cọng chổi tre lướt qua…. Có chiếc lá nằm yên ngoan ngoan theo từng nhát chổi thật nhu mì. Có chiếc cong người đùa nghịch vướng vào bàn chân, vướng vào từng cọng vương ra của chiếc chổi. Có chiếc lá như chực chờ cơn gió vụt qua để nhảy lên reo vui…Ôi cái âm thanh xào xạc thân quen và thích thú.
Ngước lên tầng cây cao vút, chống chổi cô đứng lặng im, ngắm nhìn những bước chuyển dần sắc màu của lá. Thấp thoáng lá xanh chen với lá sắp ngả vàng, đó là những chiếc lá sắp cuộn mình vàng úa, sắp rời cành. Lác đác những chiếc lá đã úa nhưng còn luyến tiếc bám víu với thân cây, gió vụt qua lá lắc lư dữ dội nhưng vẫn nhùng nhằng chưa chịu rời cành, cố níu lại bằng một chút sức lực sau cùng, một chút xanh nơi cuống lá như níu lại một mùa đã qua... 
Cây bàng cuối đường làng sắc đỏ vàng rực, những chiếc lá to héo úa rơi xuống tạo tiếng động khô khan. Chỉ cần một buổi không quét, cả khu vườn ngày hôm sau đã là một thảm lá. Cuối vườn là một cây xoan, chỉ cần một cơn gió nhẹ vụt qua, cô đã ngẩn người ngắm một cơn mưa lá bay về. Nhiều khi cũng thật bực bội, vừa mới quét xong đó, gió tạt ngang thì mảnh vườn nhỏ lại như chưa từng quét..Nhưng ngắm nhiều, quét hoài…dần quen, nó như một thói quen không bỏ được vậy. Từng chiều quét lá, gom lá lại và đốt. Tiếng tí tách của lá cháy trong đốm lửa nhỏ thật vui tai, cái mùi khen khét của lá xộc vào mũi ban đầu thật khó chịu, nhưng rồi như một điều gì đó thân quen không thể thiếu, thật khó quên. Những năm tháng sau này khi lênh đênh phương xa, cô không thể tìm đâu có được cảm nhận hương vị đặc biệt ấy.
Cầm chiếc lá trên tay cô tự nhủ "Lá đã xa cành sẽ không bao giờ trở lại được, có chăng chỉ là sự thay thế mà thôi! Có thương tiếc mấy thì đó cũng đã là quy luật, quy luật của sự sinh tồn và không ai có thể thay đổi được. Nhưng ai cũng phải thấy rằng cây có lá non cây mới phát triển xanh tốt". 
Chợt nhớ man mác đâu đó có câu thơ: 
“Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng.
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi”
Mình yêu nhau đã mấy mùa lá rụng

Con đường mòn vẫn đầy lá me rơi

Mùa đông này nhớ lắm người ơi

Nhớ phút giây xưa, mình trao nhau hơi ấm


Khi đến bên anh, em hiền như cô Tấm

Dáng nhỏ dịu dàng, đôi mắt ướt long lanh

Thu ngang qua, trao gió nhẹ yên lành

Mùa lá đỏ in sâu trong tiềm thức
.

Thời gian trôi đi, còn trang ký ức

Những vần thơ theo ngày tháng sinh sôi

Mình đã chắt chiu từng nhánh nhỏ niềm vui

Để mơ dệt một cây đời hạnh phúc


Chặng đường tương lai, trái tim thúc dục

Viết tiếp đi em, thắm lại màu hoa
.
Em nghe chăng rì rào tiếng gió xa,

Lá trút rơi báo mùa tình yêu đến.


Lối cũ nghiêng mình, bồi hồi xao xuyến

Góc phố đèn vàng, lắc rắc hạt mưa

Bâng khuâng tự hỏi em đã về chưa

Mùa lá rụng, nhớ em khôn xiết.

Phải rồi! Cây mùa lá rụng vốn đã mỏng manh, yếu đuối đến như thế, đừng chạm vào để lá rơi thêm nhiều mà đau những tâm hồn. Tâm hồn mỗi người cũng mong manh như lá mùa thu vậy, nếu có thể tránh cho nhau những lay động không cần thiết thì tốt biết bao nhiêu.
Cô nhoẻn miệng cười rồi lẳng lặng vào nhà và không suy nghĩ gì thêm. Cô tin rằng ngày mai cô sẽ hạnh phúc khi cô biết đối diện, tha thứ, mở lòng mình để tận hưởng những gì mình đang có. May mà lòng người vẫn còn đó những tha thứ, bao dung… để họ biết yêu và được yêu khi còn có thể.
Mùa lá rụng sẽ qua đi, thời gian cũng sẽ qua đi, mọi thứ rồi cũng sẽ tiếp tục theo quy luật hồi sinh và hủy diệt. Và cô, vẫn lênh đênh nơi phương xa…những lúc thoáng chạnh lòng nhớ thì nỗi nhớ cứ miên man lang thang khắp mọi nơi. Ôi những chiếc lá vàng rực rỡ với một vẻ đẹp kiêu sa nhưng não nùng đến lạ, gợi cho cô nhớ đến nao lòng mùa lá rụng quê nhà.


Sưu tầm: Duy Khánh

Đăng nhận xét Blogger Disqus

 
Top