“…Vậy là tháng ba đã chuẩn bị đi qua, tháng ba của rét mướt, của hoa xoan, của những ngày mưa dầm dề, ướt át. Tháng tư đã về rồi, với một bầu trời bắt đầu trong và cao dần lên, những đám mây trắng thư nhàn lững lờ…”
Những ngày đầu tháng tư, khi đất trời còn vương lại chút mưa xuân cuối cùng mang theo cái hơi lạnh se se thì dường như mùa hạ cũng đang len lỏi giữa những chồi lá xanh tươi mơn mởn. Những tán bàng dần bung xoè những búp non rờ rỡ. Gió cũng đã bắt đầu thổi bừng lên một chân trời thật xanh…
Ai đó đang đi giữa phố phường mà bắt gặp một câu hát của Dương Thụ chắc hẳn sẽ thấy lòng xao xuyến lắm:
"Tháng tư về, gió hát mùa hè
Có những chân trời xanh thế
Mây xa vời, nắng xa vời
Con sông xa lững lờ trôi
Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng
Hát giấc mơ nào xa lắm"
Và nắng nhẹ. Và gió vờn bay. Và bất chợt vu vơ khi nhận ra những chùm hoa loa kèn đã nở rộ lên, thoảng hương ngan ngát thân quen cùng thời khắc giao hoà của trời đất!
"Em mong chờ, mãi mong chờ
Bao nhiêu vẫn cứ đợi anh"
Giai điệu nhẹ nhàng, êm ái của ca khúc dần mở ra một khung cảnh trong trẻo của mùa hè thật nên thơ, để lòng người lâng lâng những cảm xúc khó nói nên lời.
"Mơ, em mơ, mơ về con đường nhỏ
Quanh co lối mòn hoa dại nở"
Con đường nhỏ trước mắt như hòa vào con đường trong ca khúc, con đường của tác giả năm nào. Đó là “con đường đất qua Móng trở về làng, mát rượt bóng tre và màu xanh của những bụi mây quấn quít hai vệ đường”.
Con đường thôn quê dân dã ấy gắn liền với những kỉ niệm tác giả như ông từng kể: “Cây mây trổ hoa trông rất kỳ lạ và rất đẹp. Dưới chân đèo có một quán nước, tôi thường nghỉ chân, ăn chiếc bánh dợm, hút vài điếu thuốc lào và uống chén trà xanh loại rẻ tiền”.
Con đường ấy đã đi vào tâm thức của tác giả, để mối lần hoài niệm lại vẫn nhớ, vẫn say như hương tình đầu ngây ngất:
"Chỉ mình em bên anh, bên anh
Nghe bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ
Ta chia tay những ngày xuân để hát
Một mùa hè, mùa hè Tháng tư về …"
Vượt qua thời gian, tháng tư vẫn giữ vẹn nguyên phong vị của nó với các thế hệ đang lớn lên, vẫn dạt dào những cảm xúc mỗi khi bất chợt thấy một cánh hoa, một cơn gió thoảng.
Tháng tư, ấy là khi những chùm hoa lựu đỏ rực trên cành, như những chùm hoa chuông nhỏ rung rinh trong gió.
Tháng tư, ấy là khi những rừng hoa ban nở rực trời Tây Bắc, gửi theo chút hơi thở cho Hà Nội trên những con đường điểm sắc tím hoa ban.
Tháng tư, ấy là khi những đóa hoa loa kèn khoe hương khoe sắc như trong bài ca năm nào mừng chiến thắng vinh quang 30/4: “Hoa loa kèn thổi kèn chiến thắng”.
Tháng tư, ấy cũng là khi em lặng lòng đón chờ một mùa hè với những tiếng ve ra rả trưa nồng, là khi trao tay nhau những chùm hoa phượng báo hiệu một mùa thi.
Tháng tư, ấy cũng là khi một lứa học sinh lại sắp chia tay mái trường, bạn bè ngậm ngùi trao nhau những dòng lưu bút, ghi dấu những kỉ niệm thân yêu của một thời đi học.
Tháng tư lưu dầu lại trong lòng người những gì thật đẹp, để chợt nhận ra rằng mình đang lang thang trên một con đường, khe khẽ hát câu ca:
"Ta chia tay những ngày xuân để hát
Một mùa hè, mùa hè Tháng tư về …"
Sưu tầm: Phạm Duy Khánh
Tháng sinh nhật của mình đây mà. :)
Trả lờiXóa