Khi màn đêm buông xuống, chỉ mình ta với ta, chính là lúc ta dành khoảng thời gian riêng cho mình, tĩnh lặng 1 chút, ngẫm nghĩ về cuộc sống, về những gì đã qua.
Có lúc em thích cái tĩnh lặng của màn đêm, nhưng cũng có lúc sợ chính sự yên ắng ấy. Thói quen mà dễ bỏ, thì đâu phải là thói quen? Kỉ niệm mà dễ quên, thì đâu còn là kỉ niệm? Nhắm mắt lại, kí ức lại ùa về, vui có, buồn cũng có.
Em tự hỏi hạnh phúc là gì? Và bao nhiêu là đủ? Em cũng chẳng biết nữa. Đôi lúc, với em, hạnh phúc đơn giản là khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của ai đó, là khi xắn tay áo vào bếp hỳ hục chuẩn bị nấu cơm cho ai đó, là khi nghĩ ra đủ thứ linh tinh để tạo bất ngờ cho ai đó, vào những ngày đặc biệt nào đó. (Tất nhiên, "ai đó" ở đây cũng có nghĩa là gia đình em).
Cũng như tình yêu chẳng ai có thể định nghĩa tình yêu là gì? Đối với em hạnh phúc thật giản đơn, chỉ cần một cái nắm tay, một cái nhìn, một sự đồng cảm hay chỉ là một cái ôm nhẹ giúp ta vượt qua nỗi đau đó cũng là hạnh phúc. Nhưng cũng có khi hạnh phúc chính là tình yêu, là: Em yêu anh... Anh là hạnh phúc, là món quà vô giá mà ông trời trao cho em... Đó là tình yêu!
Hạnh phúc là thế đó, là yêu và được yêu, là một cuộc rượt đuổi và để rồi nắm được tình yêu. Tại sao ta cứ đi tìm những gì đó cao xa và cứ nghĩ đó là hạnh phúc? Hạnh phúc là những gì giản dị nhất, bình dị nhất nhưng lại làm tâm hồn ta ấm áp nhất.
Hạnh phúc là ngày em làm việc thật chăm, nghỉ việc đúng giờ, qua chợ mua một vài thức quà ăn vặt, nhắn một tin nhắn hẹn hò cơm tối. “Anh sẽ qua nhà em chứ?” Là ngày anh quên tất bật và trút những muộn phiền ngoài cửa gỗ và đến bên em. Em đón anh bằng một nụ hôn nồng nàn và một vòng tay thật ấm. Là khi em tựa vào vai anh, cùng dõi mắt về màn hình laptop, sau đó nhanh chóng giành lấy để chuyển trang khác. Mình vùng vằng, em cắn môi anh nhè nhẹ. Yêu thương mát lành như vị socola bạc hà anh mang sang. Là tối khi phố lên đèn, em kéo anh ra khỏi bộn bề công việc, cũng tự mình gập màn hình laptop. Em dắt xe ra khỏi nhà, đội mũ bảo hiểm, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau, rồi cho tay vào túi áo khoác anh thật ấm. Cứ vậy, mình rong ruổi khắp đường phố khi đêm về, mỏi mệt bay đâu mất… Là một quán cafe quen, em dắt tay anh đi lên tầng ba và chọn một chỗ ngồi ở ban công. Gió nhè nhẹ, hoa oải hương dịu dàng len khẽ, đêm thành phố mờ sương, em nhìn vào mắt anh mờ cả yêu thương đã cũ…
Giữa guồng quay cuộc sống, tình yêu chúng mình cũng bắt đầu mỏi mệt, đôi khi thèm yêu đến ngột ngạt cả nhớ mong. Vậy mà quay ngang quay dọc người tình đi đâu mất. Em mê mải mải mê chọn những an yên ngày cũ, rủ anh về với lối nhỏ yêu thương. Rồi em biết sẽ còn nhiều lắm những đêm tình yêu khó ngủ, như việc nỗi nhớ về anh cứ da diết mãi không thôi. Những lý lẽ hay lời biện hộ về một nhịp đời hối hả, những lần lỡ hẹn, những giọt nước mắt xa xôi. Em chỉ muốn, chỉ muốn một điều… Chúng ta kéo nhau ra khỏi những bộn bề anh ạ! Để em được tựa vai anh, lật giở một vài trang sách, đọc vừa đủ cho hai đứa chúng mình nghe. Rồi bật cười khúc khích, rồi để tay lồng tay, mắt đắm say nhìn, tim đập nhanh và mạnh. Để em yêu thương anh ngày một nhiều, không băn khoăn hay hoài nghi lo sợ. Em ngồi sau xe anh ôm lại cả những dấu yêu đầu và những tin tưởng trôi về phía xa xôi. Cứ thế, chắt chiu thời gian và đong đếm nhịp yêu thương, anh nhé! Cuộc sống này dẫu dài và rộng, vai anh dẫu nặng và đôi lần rệu rã, cũng hãy bình tâm nghĩ đến em để nhoẻn một nụ cười. Có khó gì đâu anh, em sẽ lại đến, nắm tay anh để kéo anh ra khỏi những bộn bề, anh biết không?
Nhưng đôi lúc, em tham lam muốn có nhiều hơn thế, mơ một hạnh phúc "khang khác" một chút. Có thể, "hạnh phúc" ấy bao năm qua em chưa 1 lần chạm đến, có thể, em đã vô tình bước qua mà không biết, cũng có thể, em đang sở hữu nó mà không muốn thừa nhận. Em vẫn bước đi, vẫn mải miết trên con đường kiếm tìm, không dám dừng lại, vì em sợ, sợ nó mong manh quá, sợ không giữ được. Ai sẽ là người nắm tay em kéo lại, cho em thấy hạnh phúc là hiện tại, không phải là kí ức đã qua hay tương lai xa vời??
Em hy vọng người đó là anh.


Hạnh phúc giản đơn
Anh vẫn thế,
Vẫn ân cần và hiền từ như vậy
Vẫn quan tâm và lo lắng cho em
Em vẫn nhớ
Những buổi chiều khi hoàng hôn gần tắt
Anh dắt tay em dưới những gốc phượng già
Anh kể em nghe về những điều mới lạ
Đặt lên môi em những nụ cười rạng rỡ
Đặt vào tim em hạnh phúc tuyệt vời!
Và em biết cuộc sống giờ vất vả
Không còn rảnh rỗi để đưa em đi chơi
Không còn những phút riêng tư của hai đứa
không còn nhiều những giây phút vui đùa
Có đôi lúc em chạnh lòng nghĩ ngợi
Có phải lấy nhau rồi sẽ khác hẳn lúc xưa
Rồi em gặng hỏi anh còn yêu em không
Thật ngớ ngẩn nhưng vẫn thích hỏi vậy
Vẫn thích nghe thật nhiều điều anh nói
Rằng yêu em, yêu em, yêu mãi em thôi
Em lại cười hồn nhiên như đứa trẻ
Em ước gì cứ mãi được anh yêu!
Chỉ cần anh một chút quan tâm
Và cần anh một chút gì lo lắng
Để em thấy mình vẫn mãi được yêu!
Mặc cho cuộc sống có muôn điều vất vả
Thì em vẫn tin chẳng khó để vượt qua
Em vẫn mong mỗi bình minh thức giấc
Được thấy anh hạnh phúc của em
Và thấy các con quây quần bên bố mẹ
Ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười
Mong ước của em chỉ cần có vậy
Một hạnh phúc thật sự mà cũng thật giản đơn!

Sưu tầm: Phạm Duy Khánh

Đăng nhận xét Blogger Disqus

 
Top