Vậy là
Cụ Rùa trăm năm tuổi và là biểu tượng của Hà Nội cũng như trong lòng người Việt đã vĩnh viễn ra vào hồi 16h30 chiều hôm nay, ngày 19-01-2016.
Dưới đây là những bài thơ hay về Cụ Rùa mình xin được giới thiệu đến mọi người.
1 - Mở đầu là một bài thơ bày tỏ niềm tiếc thương Cụ Rùa:
Trước thềm Đại Hội mười hai
Cụ Rùa đang sống chẳng may từ trần
Một đời ngụp lặn gian truân
Bảy trăm năm lẻ một thân một hồ
Chưa bao giờ sợ thế cô
Đòi gươm lãnh đạo giữa hồ năm nao.
Hôm nay chẳng hiểu thế nào
Cụ lên lần cuối để chào ra đi:
"Cụ mong lãnh đạo có uy,
Bắt tay quốc tế ngán gì Bắc Phương
Nếu cần cụ sẽ trao gươm..."
Đến đây cụ lịm, lên đường thăng thiên!!!
2 - Sử ký Cụ Rùa:
+ Chương 1: Đại Lễ cụ mang điềm lành?
Hồ gươm có một cụ rùa
Cụ lặn dưới nước bốn mùa triền miên
Cụ mong cuộc sống bình yên
Họ hàng cụ đã thăng thiên hết rồi
Không phải họ chết già đời
Mà chết vì bị con người... nấu ăn
Thò lên là chết nhăn răng
Thế nên cụ chỉ ngắm trăng đáy hồ
Thế rồi lễ hội lễ hè
Người đông như nước ngựa xe đầy đường
Đèn đuốc sáng rực phố phường
Tháp rùa cũng được phô trương: đầy đèn
Người ta sục sạo hồ lên
Kéo hàng búi cáp giăng đèn kết hoa
Hình như là điện ba pha
Hình như điện hở nên là: Cụ đau
Tuổi già không chịu được lâu
Cụ ngoi lên cạn Cụ cầu bình an
Thế rồi ầm ỹ xóm làng
Đồn nhau đại lễ Cụ mang điềm lành
+ Chương 2: Cụ rùa ngắm Đại Lễ
4 bề đèn sáng chói lòa
Xung quanh mấy khối đài loa to đùng
Trống chiêng họ gõ thùng thùng
Cỏ cây dẫm đạp tứ tung quanh Hồ
Người bị "chém" - kẻ mất đồ
Người thì đau đớn nhìn "bồ" bị chen
Vài phút nghe nhạc ngắm đèn
Rồi thì hàng tiếng phải len để về
Người đi lúc nhúc bốn bề
Cụ rùa nằm giữa tái tê cõi lòng
Tai ù mắt chói lưng còng
Cụ mong nhanh hết để không giật mình
Không quen cái cảnh linh đình
Không quen nghe nhạc xập xình loi choi
Thế này liên tục chắc... toi
Sợ ko còn sức để ngoi lên bờ
Cụ thích Hà Nội khác cơ
Cụ thích cái cảnh nên thơ mỗi ngày
Hà Nội như thế mới hay
Thăng Long không cứ phải bay rợp trời
Hà Nội danh tiếng khắp nơi
Đất "phi chiến địa" lâu đời xa xưa
Thế mà Đại Lễ kinh chưa
Rầm rộ như thể là vừa chiến tranh
Cụ mong Đại Lễ qua nhanh
Cụ sợ Hà Nội biến thành Công viên
Hà Nội là đất bình yên
Là mây lãng đãng đi liền với thơ
Hà Nội thay đổi từng giờ...
+ Chương 3: Rùa Tàu
Thế rồi lễ hội qua nhanh
Cụ rùa sung sướng yên lành ngủ say
Nhưng mà số cụ không may
Hà Nội chuẩn bị tới ngày Táo - Công
Khắp nơi cá chép thả rông
Để làm phương tiện các Ông chầu trời
Nhưng mà cá chép hết rồi
Thế nên họ chuyển sang chơi Rùa Tàu
Giống Tàu tai nó có màu
Vừa nhanh động đực vừa mau có bầu
Thế nên đẻ đái rất trâu
Ăn uống lại khỏe sống lâu vô cùng
Thế nên nó rẻ như sung
Thế nên nó lại được dùng phóng sinh
Từ đâu nó đến nước mình
Tự do bay lượn linh tinh đáy hồ
Nó ngồi lên lưng cụ rùa
Gặm tai, gặm cổ chơi đùa như ranh
Cụ rùa thì vốn hiền lành
Già cả chậm chạp nên thành thương binh
Vết thương xuất hiện khắp mình
Chỉ vì mấy đứa phóng sinh rùa Tầu
Dạo này cụ nổi khá lâu
Hay là cụ lại muốn cầu viện binh...
+ Chương 4: Săn bắt
Đột nhiên đến tiết Thanh Minh
Khoảng gần trăm chú Công Binh đến hồ
Đùi to, tay khỏe, ngực đô
Nhẩy nhoằng một cái xuống hồ - rất nhanh
Lưới giăng như bức tường thành
Mong tóm được cụ chữa lành vết thương
Hò hét vang vọng phố phường
Cụ rùa chắc chẳng có đường thoát thân
Cả một đại đội cởi trần
Lặn ngụp sục sạo từng phân mặt hồ...
Một lúc sau thấy lên bờ
Mặt ai cũng thấy ngơ ngơ rầu rầu
Cụ rùa thì chẳng thấy đâu...
+ Chương 5: Cụ nào?
Được tin sét đánh ngang tai
Hồ gươm lại có hơn hai Cụ liền
Vấn đề rất chi là phiền
Cụ nào là cụ đến thuyền Vua Lê?
Cụ nào ngậm kiếm mang về?
Cụ nào cất kiếm vua Lê về nhà?
Cụ nào trẻ cụ nào già?
Cụ nào nuốt kiếm để mà đòi đây?
3 - Về thăm cụ Rùa:
Nhớ thương vời vợi tháng năm
Phương Nam rẽ nắng về thăm cụ Rùa
Mái đền rêu phủ nắng mưa
Cụ nằm đây, lắng nhặt thưa vơi tràn.
Mai rùa đội núi thời gian
Bao nhiêu nứt rạn, mấy trang lở bồi?
Vết nào ghi mảnh bom rơi?
Sắc cờ chiến thắng còn tươi nét vàng!
Phải rùa dâng kiếm đó chăng
Nước non tao loạn rùa nằm yên sao.
Đáy hồ thăm thẳm trời cao
Tâm tư trắc ẩn biết bao nỗi niềm.
Bây giờ thành đấng Rùa thiêng
Ngự trong lăng kính vẹn nguyên hình hài.
Giang sơn một dải rộng dài
Khí thiêng toả sáng ra ngoài nghìn năm.
4 - Văn Tế Cụ Rùa:
Cụ ơi, cụ đã về trời
Nghe tin, cả nước ngậm ngùi tiếc thương
Từ ngày Lê Lợi trả gươm
Giang sơn yên ổn, biên cương vững bền
Thuận Thiên thần kiếm uy danh
Thay trời hành đạo diệt trừ xâm lăng
Ngót nay đã sáu trăm năm
Thế gian cũng đã muôn phần đổi thay
Tránh sao cho khỏi mệnh Trời
Thế thiên hành đạo đến ngày tử ly
Cầu mong nhục thể thoát linh
Độ trì phù hộ Việt Nam thái bình
Kính nghiêm trang, Cẩn nghiêng mình
Suối vàn một lạ cúi đầu tiễn đưa.
Kính tiễn Cụ!
Ai còn bài thơ hay nào vê cụ Rùa đóng góp nốt giúp mình nhé... :)
Đăng nhận xét Blogger Facebook Disqus
Nhấn vào biểu tượng cảm xúc để xem mã!
Để chèn biểu tượng cảm xúc, bạn chỉ việc copy đoạn mã đó chèn vào khung nhận xét.