Ai chẳng có một ước mơ tha thiết
Một ngôi nhà ấm cúng, một tình yêu
Một góc công viên bừng ánh nắng chiều
Một cặp mắt, một đêm trăng hò hẹn?

Màu hoa tím không tươi
Màu hoa tím không cười

Màu hoa tím chỉ thầm kín len lỏi vào một tâm hồn rồi ngự trị trên một mảnh tim đa tình nào đó.
Có mắt màu xanh nào của tuổi trẻ hoa niên lại không trường ấp ủ một màu hoa tím?

Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ cũng say
Mối tình đầu bao giờ cũng vậy
Rất đậm đà nhưng cũng rất đắng cay.

Anh chỉ có một tình yêu duy nhất
Trao cho em cùng với một phong thư
Em không nhận và tình anh đã mất
Tình đã cho không lấy lại bao giờ

Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ
Em lấy chồng rồi, hết ước mơ
Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng
Ngồi lên để thả cái hồn thơ

Yêu em từ đó ta phơi phới
Sống ở trong nguồn thú đắm say
Nhưng cũng sống trong đau khổ nữa
Miệng cười trong lúc nhắm chua cay.

BAN ĐẦU

Cứ bảo rằng yêu có phải đâu
Chỉ hơi mên mến lúc ban đầu
Chỉ hơi nhơ nhớ lúc vắng xa.

Cứ bảo rằng yêu có phải đâu
Cứ bảo không yêu sao lại nhớ
Sao lúc gặp nhau cứ sợ bạn cười
Bốn mắt nhìn nhau sao mặt đỏ
Rõ ràng yêu nhận quách đi thôi.

GIỮA LÒNG PHỐ LẠNH

Chiều tan học em về mưa bước nhỏ
Cô đơn buồn như chiếc lá thu sang
Đường tôi đi phố ướt vắng mịt mùng
Không ai đón ai về đơn độc quá

Vắng ai rồi em cúi mặt rưng rưng
Nước mắt rơi hòa với nước mưa rừng
Buồn len lén đi vào trong tâm tưởng
Hàng thông đứng cũng rủ lệ đường đi

Em đưa tay dấu lệ điểm hàng mi
Thầm an ủi sao mình điên quá đỗi...
Vẫn hay sầu và vẫn thích làm thơ
Vẫn ca tụng một chuyện tình dang dở

Chiều tan học em về mưa bước nhỏ
Hồn đơn phương chợt nghĩ buổi chiều nay
Trời có khóc ở một phương nào đấy?

Bàn chân sao vàng rực
Rón rén bước trên trời
Để người mơ yên giấc
Chim trong tổ nín hơi

Từng ngọn lá xôn xao
Như chiếc tai xanh biếc
Bóng tay đỉnh cây cao
Vươn dài ra xa tít

Xa xa có tiếng kêu
Lòng ơi hồi hộp lạ
Đó là tiếng người yêu
Hay họa mi hót đó?

TÌNH VÀ BIỂN

Ngày xưa tôi chưa ra biển
Tưởng biển màu xanh,
Xanh màu phẳng lặng
Ngày xưa tôi chưa yêu
Tưởng tình yêu đầy mộng.

Ngày nay tôi ra biển
Biển đầy sóng lớn
Ngày nay tôi biết yêu
Tình yêu đầy cay đắng...

Không sóng to gió lớn không là biển
Chẳng phải đắng cay chẳng phải yêu.

Đừng đùa cợt với tình yêu em ạ
Đừng lả lơi khi thấy người ta yêu
Tuổi thanh niên đừng tàn nhẫn quá nhiều
Đừng tưởng rằng ai cũng yêu em cả.

Rồi thời gian trôi qua
Rồi hoa nào cũng héo
Nghĩ kỹ hơn một tẹo
Thấy có sự thế này,
Nếu chúng mình gặp may
Thì tiền không cần đếm
Mình vẫn là tổ ấm
Mình vẫn bạn với nhau
Nhưng lại có nỗi đau
Lúc tình hình kẹt quá
Những con mắt đục ngàu
Lo toan đồng cắc bạc
Như bầy chim tan tác
Lũ mình cùng cãi nhau
Khoản này và thứ nọ
Biết thanh toán vào đâu?!

Thơ anh gửi cho em
Đã chuyển giao ra chợ
Chàng thi sĩ ngày nào
Giờ trở thành của nợ

CÁNH BUỒM

Trong trắng cô đơn một cánh buồm
Chập chờn trên biếc mù sương
Tìm kiếm gì ở nơi xa ấy
Giã từ chi đó ở cố hương

Muôn lớp sóng xô gió thét gào
Cột buồm răng rắc ngả nghiêng chao
Hạnh phúc khơi xa tìm đâu thấy
Hạnh phúc nơi này bỏ lỡ sao?

Buồm ơi..
Hiên ngang buồm đứng trong bão táp
Bởi trong giông tố có bình yên

THƯ TÌNH

Anh chỉ có một nguồn thu duy nhất
Gửi trao em là cả tháng lương
Em lỡ nhận, đời anh coi như đứt
Tiền đã trao có lấy lại được bao giờ


Nguồn: Sưu tầm

Đăng nhận xét Blogger Disqus

  1. Cứ bảo rằng yêu có phải đâu
    Chỉ hơi mên mến lúc ban đầu
    Chỉ hơi nhơ nhớ lúc vắng xa....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tình yêu là mực bút bi,
      Đến khi hết mực tình đi đằng nào. :D

      Xóa

 
Top