Mẹ tôi đã ra một câu đố: “Con
yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?”
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: “không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con.”
Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất,
vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: “Con đã
học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì.” Đã bao lần tôi muốn mẹ nói
ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: “Không đúng.
Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ.”
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý
của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp
xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày
4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp
bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu
vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi
thì thầm: “Con đã tìm ra câu trả lời chưa?” Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem
chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con
thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt
tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: “Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể
con chính là cái vai.”
Tôi hỏi lại: “Có phải vì nó đỡ
cái đầu con không hả mẹ?”
Mẹ lắc đầu: “Không phải thế, đôi vai con quan trọng là vì đó là nơi
người thân của con có thể tựa vào khi họ khóc. Con xem, con chỉ có một bộ não,
một trái tim để sống cho bản thân mình, nhưng con lại có đến hai bờ vai để là
điểm tựa cho người khác. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong
cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào. Sống là phải
biết yêu thương con à. Con không chỉ sống để yêu mình mà còn để yêu người khác
nữa, vì cuộc sống này là tình yêu. Con hãy sống như vậy nhé, hãy là bờ vai để
người khác có thể tựa vào.
Đã nhiều năm rồi, những lời mẹ nói
vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Vì cuộc sống là tình yêu, con hãy là
bờ vai để người khác tựa vào. Cuộc sống bận rộn, nhịp đời hối hả,
càng ngày con người càng xa cách nhau hơn, nhưng suy cho cùng, tất cả mọi sự cố
gắng của con người đều nhằm mục đích cải thiện cuộc sống mình. Cuộc sống ấy sẽ
chẳng là gì nếu không có tình yêu thương. Đó là đích đến cuối cùng, khát vọng
yêu và được yêu mà từ muôn đời nay con người vẫn luôn tìm kiếm. Nội tâm con
người là một thế giới rất đỗi huyền bí, người ta mạnh mẽ đấy, nhưng cũng dễ yếu
đuối, dễ nản lòng, và ngay chính lúc đó, người ta cần lắm một bờ vai để tựa
vào, để những tâm hồn yếu mềm được mạnh mẽ, để những khổ đau được yên nghỉ, để
những vấp ngã có thể đứng lên bước tiếp… Đôi vai là hiện thân của sự sẻ chia,
là biểu tượng của sự nâng đỡ. Chính những điều ấy là chất keo gắn kết con người
với con người, đưa con người vượt qua mọi rào cản mà xích lại gần nhau hơn. Đôi
vai thật quan trọng biết bao, nó không chỉ đơn thuần là sự sẻ chia mà còn là sự
giúp đỡ. Người lữ hành trên chuyến xe đò về Tết cần lắm một bờ vai để ngả đầu
chợp mắt, lại sức cho cuộc hành trình dài. Người vừa đánh mất tình yêu cần lắm
một bờ vai để khóc cho vơi đi tổn thương đổ vỡ trong lòng. Người vừa trải qua
tai nạn thập tử nhất sinh cần lắm một bờ vai để biết rằng sự sống là quý giá và
đáng trân trọng biết bao.Đối với những sinh viên xa gia đình thì có điều gì ấm
áp hơn bờ vai của cha mẹ khi được trở về nhà. Đôi vai đối với con người thật ý
nghĩa biết mấy! Đó là biểu hiện của sự cho đi, và đôi khi cũng là sự nhận lại.
Thông thường, người ta hay tựa vào vai của những người mà ta thân thuộc, nhưng
đôi lúc ta cũng nhận được một bờ vai xa lạ, để biết rằng trên đời này còn lắm
tình yêu thương. Và khi gặp một ai đó nản lòng, hãy để bờ vai ta làm điểm tựa
cho họ, để ta không những chia sẻ tâm tư tình cảm với họ, mà còn nhận được từ
họ sự tin tưởng và niềm vui khi giúp đỡ người khác.
Phần quan trọng nhất của con người
không phải là phần “ích kỉ”, mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người
khác. Tôi đã sống như vậy, sống để yêu mình và yêu người. Mỗi buổi sáng thức
dậy tôi vẫn có thói quen nhìn vào gương để cám ơn tạo hóa đã ban cho tôi một
đôi vai để có thể làm điểm tựa cho người khác, để tôi thể hiện tình yêu thương
của mình đối với mọi người. Để rồi mỗi khi có một ai đó hỏi tôi: “Phần nào là
quan trọng nhất trên cơ thể?”, tôi sẽ mỉm cười nhẹ nhàng trả lời họ rằng: “Phần
quan trọng nhất trên cơ thể chúng ta chính là đôi vai!”
Đúng vậy,đôi khi
trong cuộc sống cái chúng ta cần chỉ là một bờ vai để tựa đầu vào. Bộ phận quan
trọng nhất của cơ thể không phải là phần chỉ phục vụ riêng cho bản thân cá nhân
chúng ta, mà là phần có thể sẻ chia và đồng cảm với nỗi đau của người khác...!
Hãy sống và yêu
thương những ng xung quanh... trân trọng những gì đang có các bạn nhé...
(P/S: Nếu bạn
đang gục ngã, hãy tìm ngay cho mình một bờ vai bạn nhé!)
Mình nghĩ là phần nào cũng quan trọng. Nhưng quan trọng nhất là cái tâm. :)
Trả lờiXóa