Bàn tay em run lên khi cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông và e biết đầu kia là anh, ngay lúc này đây em rất sợ. Mặc dù ngày trước em luôn mong chờ trên đt em hiện số điện thoại này. Nhưng em đã được nghe từ bạn bè anh nói là anh sắp lấy vợ. Em đã nghe máy và em được nghe từ chính anh nói “em à, cuối tuần anh cưới, em về nhé”. Nghe anh nói vậy mà em chỉ biết khóc, em không biết tiếp theo mình phải trả lời anh ra sao nữa. Em tắt máy.

Không còn cơ hội cho em hỏi: “anh lấy vợ thật à? Vợ anh ở đâu, nhanh thế!” như ngày nào nữa, bởi lần này không phải 4 năm về trước, anh đã nhiều tuổi, anh cũng cần có mái ấm gia đình, anh cũng cần phải sinh con. Anh đâu phải người đồng hành cùng em, suốt ngày nghe em nũng nĩu, nói những câu hờn trách, rủ anh xuống chỗ em chơi nữa. Đâu còn là anh của cái thời em là sinh viên, đâu còn là anh chỉ dành riêng những buổi tối buôn điện thoại để nghe em luyên thuyên đủ thứ chuyện.

Dù đã biết tin anh lấy vợ qua một người bạn, và em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận tin vui ấy từ anh, nhưng sao em thấy buồn thế, buồn thê thảm. Em đã từng yêu anh vô cùng, đã từng khóc hết nước mắt vì anh. Đến bây giờ, khi mọi thứ đã nguôi ngoai đi, em tưởng có thể quên được anh, trái tim em lại 1 lần nữa nhói đau, nhức nhối vì anh. Sao em không thể nói lời nào, không thể nói thêm câu nào nữa ngoài lời chúc anh hạnh phúc. Em không thể phát ra lời, bởi nước mắt em đang rơi, cổ họng em đang nghẹn ứ. Chả lẽ, thế là hết thật sao? 
Em đã suy nghĩ mãi và rồi em quyết định e sẽ đến mừng hạnh phúc cho anh. Khi em đến, anh rất vui vẻ đón tiếp. Em đã cố gắng tỏ ra vui vẻ thực ra thì em buồn lắm đây, a biết không?
Giờ đây, chỉ còn mỗi em với nỗi đau giày xéo trong tim, em không muốn tin vào sự thật ấy anh à. Ngày anh cưới, em đứng nhìn anh hạnh phúc bên cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới màu trắng bồng bềnh đang sánh bước cùng anh mà trái tim em đau quắt thặn. Lúc này đây, cảm giác trong em như thế nào em cũng không hiểu được nữa. Em đang vui ư, nói như vậy thì thật giả dối, em đang buồn ư, như thế thì em thật ích kỷ đúng không anh? Ngày vui của anh mà em lại buồn được sao. Em không biết mình phải như thế nào cho đúng với con người mình nữa.
Chỗ em đang đứng đây chỉ cách anh một khoảng cách rất gần thôi nhưng anh và em lại có 1 khoảng cách rất xa, xa lắm. Em sợ em không kìm nén được cảm xúc của mình khi đối diện với anh, đối diện với sự thật ấy anh à, em sợ mình sẽ khóc trước mặt anh, trước hàng bao nhiêu người mà em không hề quen biết nên em chỉ biết đứng từ xa để dõi theo theo anh mà thôi. Nhìn anh cùng cô dâu bước đi hạnh phúc bên nhau, em mỉm cười chúc anh hạnh phúc và quay lưng bước đi, em không thể nào ngăn nổi dòng nước mắt nóng hổi đang rơi trên má mình, em khóc vì biết anh đã tìm được hạnh phúc thực sự cho riêng mình và còn một điều nữa, em khóc vì em biết ngay từ giây phút này, em phải quên anh. Mặc dù đã chia tay khá lâu rùi nhưng dù sao anh cũng mối tình đầu của em, sao em không buồn được cơ chứ
Tạm biệt anh tình yêu của em.
Em chỉ biết chúc anh hạnh phúc bên người ấy mà thôi. Hãy sống thật tốt anh nhé.

Ðám cưới anh em là người khách lạ 
Được anh mời đến dự lễ thành hôn 
Quà cưới cho anh là một mảnh tâm hồn 
Đã vỡ vụn theo từng tràng pháo nổ 
Xác pháo bay tơi bời trên mặt lộ 
Ly rượu nồng cay đắng em nâng lên 
Cầu chúc cho anh chị mộng thành tiên 
Và mãi mãi yêu nhau như ngày cưới
Rượu mềm môi em nghemlòng tức tưởi 
Anh ân cần rót lại cảm ơn em 
Anh ước rằng ngày giá lạnh sang năm 
Em gái sẽ báo tin ngày xuất giá 
Em bâng khuâng nhìn người con gái lạ 
Đang tươi cười đứng cạnh người em yêu 
Người giàu sang trông duyên dáng mỹ miều 
Em bé nhỏ nên duyên tình cũng thế 
Môi em cười nhưng lòng em nhỏ lệ 
Tiếng ly tan báo hiệu cuộc ly tàn.

Nguồn: Sưu tầm

Đăng nhận xét Blogger Disqus

  1. Cười thả ga luôn, vì có đứa bị lừa thay mình chịu khổ. :-d

    Trả lờiXóa

 
Top